Làng tôi có một ông lão kỳ lạ, ai cũng gọi là Người Gác Sao. Mỗi tối, ông trèo lên đồi sau làng, mang theo một ống nhòm cũ kỹ, một cuốn sổ và cây bút chì màu. Ông bảo với lũ trẻ tụi tôi rằng: “Công việc của ông là canh chừng những ngôi sao để chúng không lạc đường.”
Tụi tôi hay cười khúc khích, tưởng ông già lẩm cẩm, nhưng đứa nào cũng thích nghe ông kể chuyện: về những ngôi sao mồ côi đi lạc vào giấc mơ trẻ con, về sao Băng đang học bay, và sao Mai thì luôn dậy sớm làm vệ tinh đánh thức bầu trời.
Một đêm, tôi theo ông lên đồi, tò mò nhìn vào ống nhòm. Trước mắt tôi là một bầu trời đầy sao, đẹp đến lặng người. Ông lão thì thầm:
“Cháu thấy chỗ trống kia không? Một ngôi sao vừa tắt. Có thể ai đó vừa đánh mất hy vọng.”
Tôi lặng người. Hóa ra, những vì sao với ông không chỉ là ánh sáng – mà là ước mơ, ký ức, niềm tin của con người.
Vài năm sau, ông mất. Trên đồi, người ta dựng một chiếc ghế đá và một ống nhòm nhỏ bằng đồng. Lũ trẻ vẫn lên chơi, và đôi khi, lại truyền nhau những câu chuyện về Người Gác Sao – người đã dạy chúng tôi rằng mỗi vì sao đều mang một điều kỳ diệu, chỉ cần bạn đủ kiên nhẫn để nhìn lên và tin tưởng.
“Ngẩng đầu lên bầu trời, có thể bạn sẽ thấy một vì sao đang chờ tên gọi từ chính trái tim mình.”